Lần đầu bế mẹSáng ra, chị hộ lý đến phòng bệnh thay ga trải giường. Chị bảo mẹ tôi đứng dậy để chị thay ga. Mẹ tôi ốm khá nặng nên xuống giường có vẻ rất khó nhọc. Tôi vội vàng nói: “ Mẹ, mẹ đừng cử động, để con bế mẹ lên”.
Thế là tay phải tôi ôm vào cổ mẹ, tay trái đỡ chặt lấy phần khuỷu chân, lấy hết sức bế mẹ lên. Thật không ngờ, người mẹ tôi nhẹ bâng bâng. Do tôi dùng lực quá mạnh nên suýt nữa thì cả hai mẹ con ngã ngửa về phía sau. Rất may, truyen co giao thao chị hộ lý đứng đằng sau đã kịp đỡ lấy tôi. Chị trách: “Anh lấy sức như vậy để làm gì? Tôi nói: “Tôi không ngờ mẹ tôi lại nhẹ như vậy”. Chị hộ lý tiếp lời: “Thế anh nghĩ mẹ mình nặng bao nhiêu?”. Tôi nhanh nhảu: “Tôi nghĩ, chắc mẹ tôi phải nặng chừng hơn 50kg”. Chị hộ lý cười: “Mẹ anh người nhỏ bé như vậy, đừng nói là đang ốm thế này mà ngay cả khi khỏe mạnh, tôi đoán chắc bà cũng chưa được 45kg ấy chứ”. Mẹ tôi nghe vậy liền nói: “Cháu tinh mắt thật đấy, thời cô còn trẻ, lúc nặng nhất cũng chỉ được có 44kg”.
Hóa ra mẹ lại nhẹ như vậy, tôi bỗng thấy mình thật vô tâm. Chị hộ lý vui tính pha trò thêm: “ Thật uổng công anh sống với mẹ mấy chục năm mà những nhìn nhận của anh về mẹ kém như vậy”. Tôi cố giải thích: “Nếu chị sống với mẹ tôi mấy chục năm, có thể chị cũng sẽ như tôi, không thể nào đoán đúng về mẹ”. Chị hộ lý ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy?”. Tôi khẽ nói: “Trong kí ức của tôi, hình ảnh của mẹ luôn là: Tay bà dắt tôi, lưng địu em gái tôi, trên vai gánh một gánh nặng 50 cân băng băng leo đồi vượt núi. Cứ như vậy năm này qua năm khác, đến tận khi chúng tôi trưởng thành. Đến khi chúng tôi lớn lên và đã có thể làm việc, nhưng mỗi lần phải mang hoặc gánh cái gì nặng, mẹ luôn bảo chúng tôi để xuống để mẹ làm. Thế nên tôi luôn nghĩ mẹ rất khỏe mạnh. Không ngờ mẹ lại dùng tấm thân gày gò chỉ hơn 40kg của mình để gánh những gánh nặng như vậy”.
Tôi nhìn khuôn mặt xương xương của mẹ, xấu hổ nói: “Mẹ, con thật vô tâm”. Lúc này, chị hộ lý cũng xúc động khen mẹ tôi: “Cô ơi, cô giỏi thật đấy!”. Mẹ tôi nghe vậy khẽ mỉm cười: “Nhắc đến những chuyện đó làm gì. Người mẹ nào trên đời này mà chẳng làm vậy chứ?”.
Chị hộ lý lấy tấm ga trải giường cũ ra, phủ tấm ga mới lên và cẩn thận nắn từng góc cho thật phẳng phiu, sau đó chị quay sang tôi dặn dò: “Anh đặt cô vào giường đi, nhẹ nhàng thôi đấy nhé!”. Tôi chợt nghĩ rồi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ bế con từ nhỏ tới lớn, vậy mà con chưa một lần bế mẹ cho thật đàng hoàng. Mẹ cho con được bế mẹ ngủ nhé!”. Mẹ tôi cười hiền từ nói: “Mau đặt mẹ xuống giường đi, kẻo người ta cười cho đấy”. Chị hộ lý nãy giờ vẫn đứng đấy, chị nói thêm: “Cô ơi, cô cứ để anh ấy bế cô một lần đi”. Lúc bấy giờ, mẹ tôi mới không nói thêm gì nữa.
Tôi ngồi bên giường, bế mẹ vào lòng giống như bao lần mẹ bế tôi khi tôi còn nhỏ. Một lúc sau, mẹ nhắm mắt. Tôi nghĩ chắc mẹ đã ngủ say nên chuẩn bị đặt mẹ xuống giường để mẹ nằm cho thoải mái. Nhưng tôi chợt thấy hai hàng lệ chảy ra từ đôi mắt đã nhăn nheo của mẹ...
clic vào đây để Tải phần tiếp theo
Thế là tay phải tôi ôm vào cổ mẹ, tay trái đỡ chặt lấy phần khuỷu chân, lấy hết sức bế mẹ lên. Thật không ngờ, người mẹ tôi nhẹ bâng bâng. Do tôi dùng lực quá mạnh nên suýt nữa thì cả hai mẹ con ngã ngửa về phía sau. Rất may, truyen co giao thao chị hộ lý đứng đằng sau đã kịp đỡ lấy tôi. Chị trách: “Anh lấy sức như vậy để làm gì? Tôi nói: “Tôi không ngờ mẹ tôi lại nhẹ như vậy”. Chị hộ lý tiếp lời: “Thế anh nghĩ mẹ mình nặng bao nhiêu?”. Tôi nhanh nhảu: “Tôi nghĩ, chắc mẹ tôi phải nặng chừng hơn 50kg”. Chị hộ lý cười: “Mẹ anh người nhỏ bé như vậy, đừng nói là đang ốm thế này mà ngay cả khi khỏe mạnh, tôi đoán chắc bà cũng chưa được 45kg ấy chứ”. Mẹ tôi nghe vậy liền nói: “Cháu tinh mắt thật đấy, thời cô còn trẻ, lúc nặng nhất cũng chỉ được có 44kg”.
Hóa ra mẹ lại nhẹ như vậy, tôi bỗng thấy mình thật vô tâm. Chị hộ lý vui tính pha trò thêm: “ Thật uổng công anh sống với mẹ mấy chục năm mà những nhìn nhận của anh về mẹ kém như vậy”. Tôi cố giải thích: “Nếu chị sống với mẹ tôi mấy chục năm, có thể chị cũng sẽ như tôi, không thể nào đoán đúng về mẹ”. Chị hộ lý ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy?”. Tôi khẽ nói: “Trong kí ức của tôi, hình ảnh của mẹ luôn là: Tay bà dắt tôi, lưng địu em gái tôi, trên vai gánh một gánh nặng 50 cân băng băng leo đồi vượt núi. Cứ như vậy năm này qua năm khác, đến tận khi chúng tôi trưởng thành. Đến khi chúng tôi lớn lên và đã có thể làm việc, nhưng mỗi lần phải mang hoặc gánh cái gì nặng, mẹ luôn bảo chúng tôi để xuống để mẹ làm. Thế nên tôi luôn nghĩ mẹ rất khỏe mạnh. Không ngờ mẹ lại dùng tấm thân gày gò chỉ hơn 40kg của mình để gánh những gánh nặng như vậy”.
Tôi nhìn khuôn mặt xương xương của mẹ, xấu hổ nói: “Mẹ, con thật vô tâm”. Lúc này, chị hộ lý cũng xúc động khen mẹ tôi: “Cô ơi, cô giỏi thật đấy!”. Mẹ tôi nghe vậy khẽ mỉm cười: “Nhắc đến những chuyện đó làm gì. Người mẹ nào trên đời này mà chẳng làm vậy chứ?”.
Chị hộ lý lấy tấm ga trải giường cũ ra, phủ tấm ga mới lên và cẩn thận nắn từng góc cho thật phẳng phiu, sau đó chị quay sang tôi dặn dò: “Anh đặt cô vào giường đi, nhẹ nhàng thôi đấy nhé!”. Tôi chợt nghĩ rồi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ bế con từ nhỏ tới lớn, vậy mà con chưa một lần bế mẹ cho thật đàng hoàng. Mẹ cho con được bế mẹ ngủ nhé!”. Mẹ tôi cười hiền từ nói: “Mau đặt mẹ xuống giường đi, kẻo người ta cười cho đấy”. Chị hộ lý nãy giờ vẫn đứng đấy, chị nói thêm: “Cô ơi, cô cứ để anh ấy bế cô một lần đi”. Lúc bấy giờ, mẹ tôi mới không nói thêm gì nữa.
Tôi ngồi bên giường, bế mẹ vào lòng giống như bao lần mẹ bế tôi khi tôi còn nhỏ. Một lúc sau, mẹ nhắm mắt. Tôi nghĩ chắc mẹ đã ngủ say nên chuẩn bị đặt mẹ xuống giường để mẹ nằm cho thoải mái. Nhưng tôi chợt thấy hai hàng lệ chảy ra từ đôi mắt đã nhăn nheo của mẹ...
Đăng nhận xét